Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2007

WITHOUT A SHIRT ON




Ở TRẦN TRONG GIỜ HỌC

(Nhật ký Chim Sẻ, tập 6)

Thời bao cấp điện thiếu trầm trọng. Cúp điện là chuyện thường tuần. Có điện là cả ký túc xá reo ầm lên như sân vận động Mỹ Đình khi đội tuyển bóng đá Việt Nam ghi bàn. Thiếu điện triền miên nên có điện là niềm hạnh phúc. Tất cả cho sản xuất nên tiết kiệm điện là quốc sách. Từ Nam chí Bắc, các ký túc xá sinh viên đều có quy định sinh viên cấm dùng các thiết bị nấu điện, dù đó là nấu nước để pha trà. Nhưng từ Bắc chí Nam, tất cả các ký túc xá sinh viên đều có kẻ trộm điện.

Nhu cầu nấu gái trai có cả. Và những cái bếp dây điện dây lò xo vẫn được lén lút mua về phòng ở, tìm được chỗ nào có cơ hội cắm là nấu (Ban quản lý KTX không thiết kế bất kỳ một ổ cắm điện nào trong phòng).

Lần nọ, thằng Linh phát hiện trên sân thượng có chỗ “khai thác điện”. Sân thượng Ban quản lý KTX ít lui tới nhưng nếu cả bọn kéo lên thường xuyên sẽ bị lộ ngay. Bị lộ thì người ta sẽ phạt, tịch thu bếp, dây. Sau một hồi thảo luận, cả bọn nghĩ ra giải pháp:

Nếu lên sân thượng thường xuyên để phơi đồ thì sẽ không bị nghi ngờ. Thế là một cái dây phơi quần áo đặc biệt được lập ra. Đây là cái dây phơi “hai trong một”: vừa làm chức năng dây phơi, vừa làm chức năng dây dẫn. Dây phơi gồm 2 sợi (bọn tôi gọi đùa là “sợi nhớ sợi thương”) dây điện trần. Ban ngày nó làm chức năng phơi quần áo. Đêm xuống, khi muốn nấu nướng, chúng tôi dùng 2 đoạn dây ngắn để móc vào chỗ có điện nối vào dây phơi, biến dây phơi thành dây dẫn. Khi nấu thì móc hai đầu dây của bếp điện vào “sợi nhớ, sợi thương” ấy.

Chỉ một thời gian ngắn sau, nhu cầu ăn cắp điện không chỉ vào ban đêm. Và vì thế, để tiếp tục che mắt Ban Quản lý Ký túc xá, bọn tôi còn rủ rê thêm đám sinh viên nữ thân thiết và thuyết phục họ mang nội y lên phơi. Ý tưởng này xuất phát từ thằng Keng khi nó cam đoan mấy tay “cờ đỏ” đi tuần thấy dây phơi đồ phụ nữ thì sẽ kỵ rơ nên không tới chỗ ấy… Mà quả là nội y chị em nó cũng hiệu nghiệm thật.

Chuyện này lẽ ra có phần kết là màn đổ bể vụ ăn cắp điện hoành tráng ấy. Nhưng xin kể trong một dịp khác.

Lại nói về chuyện nấu nướng. Nhu cầu xài điện chùa ấy và phơi đồ của chúng tôi ngày một tăng cao. Một bữa chiều chủ nhật, sau khi đá banh xong, cả bọn kéo về tắm và giặt, lên phơi đồ rồi nấu ăn (ngày đó cắt cơm tập thể). Do là ngày nghỉ nên nhóm sinh viên nữ bữa đó giặt phơi nhiều và cũng muốn nấu nhiều nên cả chục cái bếp lò so để chật sân thượng.

Đang nấu nửa chừng, hầu hết áo quần trên dây phơi đồng loạt rớt xuống đất, đứt làm đôi. Dây phơi đỏ rực lên cùng với ráng chiều trong một loáng và những cái bếp tắt ngấm.

Thì ra dây phơi chịu không đủ tải khi móc nhiều bếp điện vào giờ cao điểm.

Quần dài thời đó của chúng tôi chủ yếu may bằng vải polyester, hoặc nói chung là vải có nhiều nylon (hiếm hoi lắm mới có đứa có 1 chiếc quần jean 100% cotton) nên cái sự cố điện ấy đã tiện ngang nhiều cái quần, cái áo của nhóm sinh viên nam chúng tôi và một số nội y của chị em phơi ở đó.

Vết đứt ngọt ơ của mấy cái quần dài sau thành những cái quần sooc mặc cũng hay hay.

Image

Cái quần mới sắm của tôi cũng bị dây phơi tiện đứt như thế này....

Nhưng điều báo hại là sáng thứ hai hôm sau, gần như nhóm chúng tôi phải nghỉ học. Vì sao ư? Thời đó, mỗi đứa có 2 bộ đồ để lên lớp, thậm chí có đứa có 1 bộ, cứ mặc 2 ngày là phải tranh thủ giặt để sáng hôm sau tiếp tục dùng. Sự cố diễn ra vào chiều chủ nhật và tối hôm đó cả bọn đã hẹn nhau đi xem phim nên khi về lại ký túc xá, đã khuya, chúng tôi phải giặt bộ đồ dơ đang mặc trong người để sáng hôm sau lên lớp nhưng đêm đó trời mưa, sáng ra đồ chẳng chịu khô… Cả bọn quyết định bỏ học, ở nhà và ở… trần, vì những lý do không tiện nói cho lớp trưởng.

Nhãn:

19 Nhận xét:

Anonymous honhyday nói...

Vui quá. Hôm đó anh có phải nghỉ học không!?

lúc 00:57 18 tháng 10, 2007  
Anonymous Trinh N nói...

* Dây điện mà quá tải kiểu đó nó đỏ rực như thợ rèn (trui cái dao)
* Hì hì, phơi ngay ngắn... lỡ bị đứt ngang thì còn làm quần "tà lỏn" mà mặc, còn phơi xéo một chút nó cắt kiểu như hình 1 (từ túi quần xéo xuống) thì làm sao mà mặc.
* Có lẽ các bạn nữ phải lấy dây kẽm "nối 2 quả" lại(?) hahah!
* Áo sơ mi vắt ngang thì còn mặc tạm được. Vắt xuôi là bó tay(!)
* Quần "tà lỏn" thì ... xong luôn. Ha ha!

lúc 01:38 18 tháng 10, 2007  
Anonymous Neco nói...

Vậy là anh Tú cũng cúp tiết luôn... hehe...
Anh làm em nhớ KTX quá. KTX cũng cấm nấu bằng điện, mà cái gì càng cấm càng tận dụng tối đa. :-)

lúc 02:15 18 tháng 10, 2007  
Anonymous Ly Khanh nói...

ui vui quá, em thì không có được những khoảnh khắc về KTX rồi, tiếc thật.

lúc 02:27 18 tháng 10, 2007  
Anonymous Binhbentre® nói...

cái vụ đó, chắc có lắm anh ạh! Em nghi lắm, vì quần anh còn đứt khúc, huống hồ mấy cái nho nhỏ đó. Mà cái đó dù không có cũng có thể đến lớp, dễ hơn tụi anh vì chỉ còn ... phân nữa! hahaha

lúc 21:18 18 tháng 10, 2007  
Anonymous opoap nói...

ui gia! em thì thấy gnuy hiểm quá trời đất!

lúc 21:32 18 tháng 10, 2007  
Anonymous An Thảo nói...

Em có mặt!

lúc 02:43 19 tháng 10, 2007  
Anonymous Binhbentre® nói...

Cúp điện cũng la "ầm", có điện cũng hô "ồ" như sấm vang trời.
Bao lâu thì các bác mới trang bị lại "mái che" của mình? Tui đoán chắc, thứ hai hôm đó, thế nào trong số các bạn nữ cũng có bạn "không nội y" tới trường! ô hô hố

lúc 02:59 19 tháng 10, 2007  
Anonymous TOẠI NGUYỄN nói...

hay wá ! rất hấp dẫn đó a !
Quần sọt kô đi học đc à a ?!

lúc 03:05 19 tháng 10, 2007  
Anonymous tuanvetinh nói...

Hihi. Em cũng chuẩn bị post một tập về cái quần dài không dây kéo và được móc bằng dây kẻm. Thời đó nghèo thê thãm anh à. Không có cái quần lành lặn để mặt đi dự lễ.

lúc 03:07 19 tháng 10, 2007  
Anonymous PHAN VĂN TÚ nói...

@ Honhyday: Anh cũng là nạn nhân vụ đứt quần em à!
@ Binhbentre: Cái vụ nội y bác nói làm tôi giật cả mình. Hôm đó tôi không lên lớp nên không biết! keke
@ T100: Quần sọt làm sao đi học được em. Ở bên Tây thoáng thế mà người ta còn kg dám mà...
@ Tuấn: Cái vụ dây kéo chú nhắc làm mình nhớ chuyện một vị giáo sư khả kính mình học (đi dạy vôi quá quên kéo lên!). Chuyện cũng có nhiều chi tiết thú vị lắm
@ Trinh: Thanks nhiều.
@ Neco: Em cũng có đi học thời khó khăn ấy à?
@ Khánh: Anh còn một số "tập" nữa từ từ sẽ viết...

lúc 05:49 19 tháng 10, 2007  
Anonymous Trau nói...

Bái phục hả, ăn thịt cầy hông, tui đãi!

lúc 21:36 19 tháng 10, 2007  
Anonymous Trau nói...

TấM LÒNG CủA … LAN.
- Điệp… ừ… ơi! Điệp…. ơi! Lan cắt tóc đi tu không phải vì đầu Lan hóa gàu hay sinh… ghẻ! (từng tưng tứng tưng) Mà (hà…) là Lan cắt tóc đi tu cho mát mẻ (cái) da…. (ừ) đầu...
* Rảnh dữ nha! Tự nhiên lại nhớ đến Lan và Điệp?
- Làm gì có chuyện tự nhiên. Hôm rồi thấy thằng cháu nội ôm một đống tài liệu nói về các dấu hiệu tâm thần để làm luận văn tốt nghiệp. Tui buột miệng: đọc cho dữ, rồi có ngày… tâm thần luôn lúc nào không hay đó con. Nó nhe răng cười, sống mà chẳng có tiếng tăm gì, nhiều khi cũng cuộc sống cũng nhạt nhẽo. Nên tâm thần chút chút mà nổi tiếng cũng nên… tâm thần!
* Ông nói sao?
- Tôi bảo nó đừng có… khùng. Thử chỉ cho ông mày những người tâm thần mà nổi tiếng xem?
* Nó nói sao?
- Nó làm tui cứng lưởi khi kể một lèo ba người đạt “chuẩn”: Đông - ki - sốt ở Tây Ban Nha, AQ ở Trung Quốc và Chí Phèo của Việt Nam! Chẳng những vậy nó còn phân tích các dấu hiệu tâm thần tiêu biểu của những nhân vật này nữa.
* Kể ra, cháu ông vậy mà hay. Nói thật, thời của tui và ông cũng đã biết đến những nhân vật này rồi, nhưng suy nghĩ của bọn mình cũng lòng vòng, quanh quẩn trong tư tưởng chủ đề của tác phẩm, tác giả thôi chứ tư duy đâu có thoáng như bọn trẻ bây giờ. Nó mà ra đáp án ở các kỳ thi đại học chắc là cả nước ăn mừng.
- Hậu sinh khả úy mà , nhưng chưa đâu…. Nó còn cắc cớ hỏi ngược lại tôi?
* Nó hỏi sao?
- Nó bảo… “nếu bất chợt kể ra 3 chuyện tình đựơc viết thành kịch bản theo thứ tự hay nhất thế giới mà ông biết, thì đó là những chuyện nào?”
* Kịch Rô mê ô – Ju li et, ở Anh; phim Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài ở Trung Quốc và cải lương Lan - Điệp ở Việt Nam.
- Tôi cũng đáp như anh, nhưng nó ứ chịu… mà lại kèm thêm câu hỏi phụ?
* Có bao nhiêu người đáp trùng ý với ông chứ gì?
- Không. Nó hỏi: ở thế giới kết thúc những chuyện tình này thì cả hai cùng chết, sao Điệp của mình khi mở bì thư Lan gửi cho, chỉ ngất xỉu rồi lại …. sống nhăn?
* Câu hỏi này… căng à nhe! Chắc là gói bột mà Lan để dành riêng cho Điệp trước lúc lâm chung không phải là thuốc độc. Mà là… mà là…
- Là… Lan có một tấm lòng… vì mọi người.
* ?
- Gói bột trắng đó thật ra chỉ là mớ gàu mà Lan gom được từ sau khi được Điệp tặng chai dầu gội chất lượng cao được sản xuất bên hông chùa! Lan gửi lại nhờ Điệp chuyển đến cơ quan chức năng để làm… bằng chứng.

lúc 22:43 19 tháng 10, 2007  
Anonymous PHAN VĂN TÚ nói...

@ Trâu: Một kịch bản phim hoàn hảo, có hàm lượng văn hoá cao, rất sát với tình hình thời sự. Kết thúc bất ngờ. Bái phục!

lúc 02:50 20 tháng 10, 2007  
Anonymous HTGiap nói...

Hà hà, em thì khoái cái chi tiết nội y của chị em phơi trên dây điện. Không biết cái mớ nội y ấy nó có nhăn nhúm khi dây phơi có điện chạy qua không nhỉ?
Thằng nhỏ trên ava nhìn giống bác Tú lắm.

lúc 05:27 20 tháng 10, 2007  
Anonymous TKO nói...

Cái vụ nấu bếp trong KTX em cũng có kỷ niệm.
Chuyên lên năn nỉ ban quản lý KTX sau khi bị tịch thu.
Nói chung là cũng chung sống được dài lâu sau bao phen bắt bớ ạ.

lúc 05:59 20 tháng 10, 2007  
Anonymous Neco nói...

KTX thời hiện đại anh ạh! Cách nay vài năm ạh!

lúc 00:08 21 tháng 10, 2007  
Anonymous Diemxua nói...

Vui quá, Cái đoạn "cưa đôi" ấy chuyện thiệt mà như đùa vậy. Hi hi ha ha.

lúc 18:04 21 tháng 10, 2007  
Anonymous Tám nói...

hap dan nhay

lúc 02:50 22 tháng 10, 2007  

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ