Thứ Bảy, 6 tháng 10, 2007

FUNNY STORIES




Chuyện vui “đêm trước đổi mới”

Đầu thập niên 80, đất nước còn trong thời bao cấp và vừa trải qua chiến tranh, lại bị cấm vận nên thiếu thốn lương thực, thực phẩm, hàng hóa trầm trọng. Có khá nhiều chuyện “cười ra nước mắt” liên quan đến cái đói, cái khó ấy. Hôm nay, để thay đổi không khí blog, tôi xin kể 2 mẩu chuyện nghe được từ những người quen.

1/ Nhà tôi nuôi vịt nhiều lắm

Anh bạn già của tôi hồi những năm 80 đi dạy học cấp 2 ở một xã miền núi thuộc huyện Tân Phú tỉnh Đồng Nai kể lại. Trong một lần đi lao động XHCN, anh để ý thấy một người phụ nữ dân tộc Chơ ro ở vùng này đi bắt những con ốc sên về luộc ăn. Cả nhà tỏ ra rất ngon miệng. Một bữa trời mưa, 2 con ốc sên bò vào sân phòng tập thể anh ở. Trong nhà bữa đó thì chỉ còn gạo nhưng chẳng có gì để làm thức ăn. Anh nghĩ, ốc sên có thể cải thiện được. Anh cũng bắt chước người dân Chơ ro, bắt 2 con ốc sên kia và làm thật sạch nhớt dãi của nó, rồi xắt nhỏ ra để xào. Ngon tuyệt, cả nhóm giáo viên cùng phòng của anh đều nhận xét như vậy.

Anh đem chuyện này kể cho một cô giáo cùng khu tập thể giáo viên nghe. Cô giáo reo lên như phát hiện: Nhà đứa học trò tôi gần đây có vườn chuối phía sau nhiều ốc sên lắm!

Thế là các nhà giáo bàn nhau làm một bữa liên hoan ốc sên. Anh bạn tôi xung phong nấu trước nồi cháo, có thêm một ít đậu xanh. Người xung phong góp hành mỡ tiêu tỏi và phụ làm thịt ốc. Cô giáo kia có trách nhiệm qua nhà đứa học trò bắt ốc sên.

Đó là nhiệm vụ quan trọng nhất. Cô giáo chuẩn bị một cái túi nylon mang tới nhà đứa học trò. Sau dăm ba câu chào hỏi và nói chuyện học hành với phụ huynh. Cô giáo bày tỏ ý định muốn xin bắt ốc sên sau vườn nhà. Ông phụ huynh tò mò bèn hỏi:

- Cô bắt ốc sên làm gì vậy?

Cô giáo ngập ngừng một lúc. Ông chủ nhà chăm chú như chờ nghe cô giáo sẽ nói về một thí nghiệm sinh vật gì đó với loài ốc sên này. Nhưng cô giáo đã trả lời khác:

- Tôi có nuôi mấy con vịt. Nghe nói vịt ăn ốc sên mau mập lắm. Bằm ra cho nó ăn anh ạ!

- À, thế à! Vịt ăn ốc sên được à! Nhà tôi nuôi vịt nhiều lắm vậy mà lâu nay không biết!

- Ủa, vậy là nhà anh cũng nuôi vịt?

- Tôi nuôi cả 50 con cô ạ!

- Thôi nếu vậy thì anh cứ để cho vịt nhà anh ăn đi ạ. Xin phép anh tôi về!

Cô giáo bước ra khỏi nhà ông phụ huynh với cái túi rỗng. Bấy giờ, trong cái bếp tập thể, nồi cháo ông bạn tôi vẫn đang sôi ùng ục.

2/ Cái dây võng

Chuyện này do nhà báo Mai Sông Bé (hiện là giám đốc Đài PTTH Đồng Nai) kể lại: Mới giải phóng, anh học ở trường Tuyên huấn TW2. Học tập trung, ở tập thể như trại lính. Tiêu chuẩn sinh viên trường Đảng cũng cao nhưng cái thời thiếu thốn chung đó, nó thèm đủ thứ. Sức thanh niên 17, 18 ăn cỡ nào cũng thấy đói. Một lần, phòng tập thể của nhóm sinh viên của anh có một con chó cứ thường đến vào giờ cơm. Riết thì con chó đó cũng tỏ ra… gần gũi với cả nhóm. Một buổi tối đẹp trời cuối tuần nào đó, có một sinh viên nảy ra ý định bắt con chó làm thịt nhậu một bữa. Cả bọn bàn tính một hồi rồi đi đến quyết định: lên nhà một giáo viên trong khu cư xá mượn cái dây dù về làm thòng lọng bắt chó.

Kế hoạch bắt chó khá hoàn hảo nhưng đến gần phút chót thì xảy ra sự cố, cái dây thòng lọng ấy cột không chặt, con chó quẫy mạnh quá, sút dây, bỏ chạy và mang theo cả cái dây võng ấy đi.

Thất bại vụ bắt chó không sao nhưng còn cái dây đi mượn nhà thầy cũng bị mất theo chó, hơi kẹt. Cả nhóm nhẩm tính hôm nào ra chợ mua lại trả cho thầy cô. Hôm sau, đại diện "nhóm bắt chó" lên báo cho thầy: Tụi em lỡ để lạc mất cái dây mắc võng mượn của thầy hôm qua. Tụi em sẽ mua lại để đền.

Thầy nhìn và mĩm cười ý nhị.

- Các anh khỏi trả. Con chó nhà tôi đã mang về dùm rồi!

Nhãn:

23 Nhận xét:

Anonymous Perfume nói...

Buồn cười đó mà cũng...Đọc chuyện chú kể mà cháu thấy thêm phần nào sự khó khăn ngày ấy.

lúc 18:13 6 tháng 10, 2007  
Anonymous TKO nói...

Hihi! Anh kể chuyện vui, mà cũng dở mếu dở cười anh ạ!

lúc 00:10 7 tháng 10, 2007  
Anonymous Quốc Ấn_ Mai nói...

Vậy là các học trò đã không được ăn "đậu phụ thầy".

lúc 00:10 7 tháng 10, 2007  
Anonymous free nói...

Ốc sên (snail) sau này đọc nhiều tài liệu mình mới biết là ăn được. Tuy nhiên cũng cần lưu ý là phải nấu chín kỹ phòng chống một số ký sinh trùng trên ốc sên tự nhiên (hoang dã)có thể gây bệnh viêm màng não :
Xem thêm ở đây : http://en.wikipedia.org/wiki/Snail
Trong đó có nói " Snails have been eaten for thousands of years, beginning in the Pleistocene. They are especially abundant in Capsian sites in North Africa but are also found throughout the Mediterranean region in archaeological sites dating between 12,000 and 6,000 years ago. However, it should be noted that wild-caught snails that are undercooked can harbor a parasite that may cause a rare kind of meningitis. "
Những năm 70, thời còn chiến tranh. Ba mình đã đọc được một số bài báo nước ngòai nói đến ốc sên là món ăn đặc sản trong một số nhà hàng ở Paris. Lúc đó cuộc sống của Hà nội còn rất thíêu thốn. Mình cũng đã từng theo ông cụ xuống tận Giáp Bát, Làng Tám (Hà Nội) bắt ốc sên về làm món ăn. Nói chung là rất ngon. Có lẽ cả Hà Nội lúc đó chưa ai dám ăn món này. Vì sau đó ông cụ có mời một số người bạn đến nhà nếm thử, ai cũng khen ngon nhưng không ai dám tự làm cả.

lúc 00:22 7 tháng 10, 2007  
Anonymous PHAN VĂN TÚ nói...

@ TKO: Kho chuyện này mà các anh chị lớn hơn anh 1 tí kể lại chắc nhiều lắm! Đúng là dở cười dở khóc, mà nó là một thời em ạ!
@ Ấn: May mà thầy cô không bắt đền cái tội làm... tổn thương tinh thần chú chó! Hehe...
@ Free: Cám ơn anh đã cung cấp những thông tin quý để hiểu thêm về món ốc sên. NGười ta ăn hàng ngàn năm rồi mà em chưa biết ăn. Nghe anh quảng cáo vậy chắc hôm nào em thử làm một lần xem sao.

lúc 00:34 7 tháng 10, 2007  
Anonymous Bầu Bí nói...

Bác Tú cho mẹ Bầu Bí mượn cái ảnh con ốc sên nhé! Bác ghé qua nhà Bầu Bí thưởng thức món cháo ốc sên đi, ngon lắm á. hehe

lúc 00:50 7 tháng 10, 2007  
Anonymous TOẠI NGUYỄN nói...

...em đc may mắn sinh ra .. sau .. nhưng năm khó khăn ấy nên cũng chỉ biết chuyện KHÓ KHĂN thời bao Cấp .. qua lời kể của ông bà , cha mẹ ..
1/ Nhà tôi nuôi vịt nhiều lắm : vậy là mấy pác GV có 1 buổi liên hoan với CHÁO ĐẬU XANH .
2/ Cái dây võng : ...!?

lúc 00:51 7 tháng 10, 2007  
Anonymous Neco nói...

Hồi nhỏ mà thấy ốc sên là sợ lắm anh ạ! Vừa đen thui vừa có râu nữa. Nhưng bây giờ nghe anh kể thấy ngon quá! Mà nó hình như có cái tên là Ốc Ma nữa phải không ạh?

lúc 04:54 7 tháng 10, 2007  
Anonymous milk xinh nói...

ốc sên, mới nghĩ đến đã thấy ghê rợn tận chân răng.
Còn cái truyện kia thì vui thật, cười muốn chết. Em mà như thầy ấy, em đưa cái dây trả cho mấy đứa học trò, bảo "con chó nhà tôi muốn cảm ơn các anh cho nó đường sống". hehe

lúc 19:06 7 tháng 10, 2007  
Anonymous PHAN VĂN TÚ nói...

@ Mãi là mùa xuân: Anh chưa ăn, chỉ nghe kể thôi!
@ Huy đẹp trai: HỒi nhỏ mình đọc sách cũng biết chuyện người Pháp thích ăn món ốc sên! entry mình chỉ mượn cớ chuyện ăn ốc sên để nói chuyện khác: lòng tự trọng!
@ Milk: Thời đói khổ nhưng có những người thầy rất tự trọng và có những người thầy nhân hậu
@ Neco: Đúng là ốc sên có nơi gọi là ốc ma.

lúc 19:30 7 tháng 10, 2007  
Anonymous Diem xua nói...

Chuyện sau đã man quá, ai lại đi bắt con chó "thân quen" với cả nhóm mà mần thịt như vậy, nhưng mà kết thúc thì lại có hậu hơn chuyện đầu. Tội nghiệp ngành giáo dục của mình, lương bổng lúc nào cũng thấp làm sao có sức "trồng người" đây! Chuyện vui này buồn quá anh Tú ơi!

lúc 20:19 7 tháng 10, 2007  
Anonymous Hai Miền Đông nói...

Khà khà, cái "Điêm trước Đổi mới" ấy mà! Mặc dầu Hai tui kg trực tiếp chứng kiến, nhưng nghe các tiền bối thời đó kể lại ngẫm thấy cũng là 1 quá khứ "Hào hùng" lắm thay! Chặc ... Cũng như có cái chiện dzầy:
Thời bao cấp, công nhân, viên chức hầu hết phải ăn cơm ở bếp tập thể. Những cặp vợ chồng, hoặc những đôi trai gái yêu nhau ở cách xa vài chục cây số thường chỉ đến được với nhau vào ngày chủ nhật, và đi bằng xe đạp.
Vì vậy, cứ mỗi chiều thứ bảy, việc chuẩn bị cho cuộc "gặp gỡ" trong ngày nghỉ cuối tuần được mọi người quan tâm đặc biệt. Có người đã tổng kết thành một câu văn vần hóm hỉnh và dễ nhớ. Với đàn ông con trai thì: "Cắt cơm, bơm xe, nghe thời tiết, liếc đồng hồ" để chuẩn bị, khi tiếng kẻng tan tầm vừa gõ là đã lên đường về với chị em được ngay.
Còn bên nữ thì: "Tỉa lông mày, thay quần áo, báo thêm cơm" để đón chàng. Những cặp vợ chồng thường được cơ quan bố trí ở một gian buồng riêng. Thời ấy, đồng hồ đeo tay rất hiếm, nhiều người phải chú ý nghe nhạc hiệu và còi tút của đài phát thanh trên loa công cộng để biết giờ giấc mà đi làm. Đài "tút" vào 6 giờ, 12 giờ, 18 giờ và 21 giờ trong ngày.
Khi người vợ được hỏi: "Chồng về lúc nào?" thì trả lời: "Về được một lúc thì…tút". Hỏi đi lúc nào liền trả lời: "Tút… một tí rồi mới đi"!

lúc 22:23 7 tháng 10, 2007  
Anonymous PHAN VĂN TÚ nói...

@ Diễm Xưa: Chắc tại mình kể chuyện không có duyên nên nó ra vậy. Chuyện vui mà. Vả lại, cái thời ấy đã qua rồi!
@ Hai Miền Đông: Comment hoành tráng quá. Bác post nó thành entry mới đi!

lúc 22:26 7 tháng 10, 2007  
Anonymous Tam Mao nói...

Khi nào bác làm ốc sên ăn thì gọi với nhé! Chuyện vui thật!

lúc 01:51 8 tháng 10, 2007  
Anonymous tuanvetinh nói...

Đây là những câu chuyện có thật 10%, nhưng giờ đọc lại vẫn khó có thể hình dung là nó đã diễn ha anh.

lúc 03:34 8 tháng 10, 2007  
Anonymous tuanvetinh nói...

100%

lúc 03:42 8 tháng 10, 2007  
Anonymous PHAN VĂN TÚ nói...

@ Bầu Bí: Chà, móc ốc sên nhà Bầu Bí ngon quá. Hôm nào ra Đà Nẵng phải thưởng thức cho được!
@ T 100 và @ Perfume: Đúng vậy các em à, thời đó nhiều chuyện cười ra nước mắt. Mong có những bác lớn tuổi kể thêm cho anh em trẻ biết.
@ Tam Mao: OK, khi nào đi công tác về Đồng Nai, mình ráng đi kiếm ốc sên làm nhậu chơi!
@ Tuấn: Còn nhiều chuyện nữa, anh sẽ kể lai rai...

lúc 04:20 8 tháng 10, 2007  
Anonymous Tám nói...

ac ac, oc sen ngon co nao vay ha anh? anh an chua?

lúc 05:47 8 tháng 10, 2007  
Anonymous Huy Đẹp Trai nói...

trời, em đọc trong tài liệu ngành Thực phẩm của em, hiện nay bên Pháp, mỗi năm người ta ăn vài chục tấn ốc sên, và không phải ai cũng có tiền để en đâu!
Thế tính ra hồi đó bác sống như quí tộc Pháp bây giờ hén!

lúc 05:51 8 tháng 10, 2007  
Anonymous Mưa một mình nói...

huhu.... sáng giờ cờ líc hia 3 lần rùi, chỉ có blast là mới thôi còn thịc ốc sên thì vẫn như cũ.
Nói gì nhỉ ?

lúc 04:33 9 tháng 10, 2007  
Anonymous opoap nói...

Nhìn lại cái thời bao câp khốn khó anh nhỉ! Ngày đó em còn nhỏ nhưng cũng đã đủ nhận biết về những khó khăn của cuộc sống tem phiếu.

lúc 04:37 9 tháng 10, 2007  
Anonymous PHAN VĂN TÚ nói...

@ Mưa mùa hạ: Mình có mẩu chuyện mới rồi nhưng khi sửa blast lại quên đổi link. Bạn chưa quen nhìn tổng thể blog mình rồi!
@ Opoap: Em có chuyện gì thời đó kể lên blog cho vui!

lúc 04:47 9 tháng 10, 2007  
Anonymous NHƯ NGUYỆN nói...

A Tú: Chuyện bắt trộm chó hàng xóm em có tham gia một lần đâu hồi năm 1987, hồi đó em chứng 13 tuổi và đó là lần đầu tiên em ăn thịt chó. Em ở trọ nhà bà bác dâu trong khu tập thể, nhà kế bên có một con chó "không phải là chó đực", vì vậy lúc nào cũng có vài anh chó đực của dân ở xung quanh khu tập thể lượn lờ đến làm quen. Một kế hoạch nhằm tăng nguồn cung đạm cho khu tập thể được đưa ra, con chó của nhà được gọi vào phòng, anh đực kia thấy nàng vào phòng thì ngoắt đuôi chạy theo, cửa phòng đóng lại chỉ còn đủ một khe nhỏ dẫn vào một cái bao bố, ẳng một phát là cả khu tập thể có món đạm cực bổ. Mà khu tập thể í toàn cán bộ đảng viên không đấy. Chứng tỏ không phải chỉ có sinh viên túng mới làm càn.

lúc 21:53 20 tháng 10, 2007  

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ