Thứ Hai, 21 tháng 7, 2008

TẤT CẢ LÀ TẠI NÀNG

Cuối cùng thì tôi cũng có một người mới. Tất cả là tại nàng, không phải tại tôi. Tôi vốn là người không thích sự thay đổi, tôi vốn là người có trước có sau, tôi không muốn thế. Nhưng mà ngay cả những người bấy lâu thuộc phe của nàng cũng phải quay sang đứng về phía tôi, ủng hộ tôi, thì đích thị là lỗi thuộc về nàng rồi.

Ấy là một buổi sáng trời trong lắm. Người thuộc phe của nàng ấy, dẫn tôi tới một chốn, vừa mát mẻ, thoáng đãng, vừa ít người qua lại. Ầy dà, trong khi dòng đời cứ như đang sôi lên ấy, thì kiếm đuợc một chỗ như thế có phải là dễ đâu. Thế rồi, vào cái buổi sáng đầy thơ mộng ấy, ở cái chốn cực kỳ dịu mát ấy, người thuộc phe của nàng giới thiệu cho tôi một số người mới. Tôi chẳng quan tâm lắm. Với tôi, thật phiền nhiễu khi phải bắt đầu lại một lần nữa, dù là với một cô nàng cực kỳ mượt mà! (Cũng chỉ có bấy nhiêu chuyện, thì với cô nào cũng thế thôi.)

Nhưng mà người của phe nàng cứ lải nhải nói xấu nàng. Nào là, dạo này nàng tệ ghê. Da nàng đồi mồi ngày càng nhiều mà không chịu đi spa spiếc gì cả. Thế thì ra đường người ta cười cho chết. Cả nhà nói ra nói vào biết bao nhiêu lần rồi mà nàng có chịu thay đổi đâu. Lại còn bĩu môi dè bỉu cái lũ hình thức mà rỗng tuếch nữa chứ. Làm ai cũng giận. Nàng còn can tội không bôi phết bao giờ, cứ ra đường với cái mặt mộc và những bộ đồ rẻ tiền, thật không xứng với tôi. Người thuộc phe nàng còn bảo, chả hiểu sao tôi có thể sóng bước cùng nàng bấy lâu nay. Thiên hạ bao nhiêu người dị nghị.

Thế à. Thật là tôi không biết. Tôi chẳng mấy quan tâm đến hình thức của nàng. Nàng béo hay gầy, nặng hay nhẹ, có gì quan trọng lắm đâu. Tôi đã hoan hỉ biết bao khi đón được nàng về với mình, hạnh phúc biết bao khi nàng chịu gắn bó đời nàng với tôi. Và nàng, bao năm nay vẫn cần mẫn làm tốt tất cả những gì thuộc về bổn phận của nàng. Với nàng bây giờ, sự say đắm thì thật là không có, nhưng chẳng có gì để mà than phiền cả. Và với tôi thế là đủ. Sao thiên hạ cứ phải lắm chuyện thế nhỉ.

Sáng ấy, người của phe nàng nói với tôi về mấy cô em xinh đẹp đang lượn lờ xung quanh tôi. Tôi lơ đãng nghe, và cũng chẳng mấy quan tâm. Thật ra thì cũng có lúc tôi bị chi phối bởi ánh nhìn quyến rũ của cô áo đen hay dáng người mảnh dẻ thướt tha của cô áo huyết dụ. Nhưng cứ nghĩ đến sự thay đổi tôi lại ngại ngùng. Tâm tính tôi, nàng đã quen. Người mới liệu có làm cuộc sống của tôi xáo trộn? Tôi sợ sự xáo trộn!

Tôi cũng đã quen nghe giọng nói của nàng. Khuôn mặt nàng tuy không đẹp, nhưng nhìn nàng ai cũng cảm thấy vũng dạ. Thế là ổn. Còn cần gì hơn thế. Trong cuộc đời đầy bất trắc này, còn gì hơn sự yên ổn?

Người của nàng vẫn rỉ rả. Rằng nàng không thể chấp nhận được. Cuộc sống đang tiến lên hàng ngày, mà bao lâu nay nàng không chịu thay đổi. Rằng nàng, đáng ra phải bị bỏ lại ở thế kỷ 20 rồi.

Chúng tôi ngồi trong không gian ấy thật lâu. Người của nàng nói nhiều, rất nhiều. Tôi không nhớ hết. Chỉ nhớ đại khái là, bây giờ chung thuỷ là khái niệm xưa cũ rồi, và chỉ là hình thức thôi. Một vợ một chồng giờ phần nhiều là danh nghĩa thôi, chứ người ta ăn chả ăn nem là chuyện bình thường, không cần phải giữ kẽ. Vả lại, người của nàng tư vấn, nếu tôi có ăn chả ăn nem thì nàng của tôi chắc chắn sẽ chẳng làm rùm beng lên đâu. Nàng biết nàng ở đâu, nàng là ai và giá trị của nàng là gì mà.

Thật thế sao? Thế là thật ra tôi đã lạc hậu đến thế với xã hội bên ngoài à? Thật là điên loạn. Bao năm vùi đầu vào công việc, thì ra loài người đã tiến xa đến vậy ư?

Tôi còn đang bối rối với một sự thật mà thực lòng tôi còn chưa tin, thì các nàng lại lượn qua tôi một lần nữa, gần hơn. Thậm chí có nàng còn để tà áo phất phơ lướt nhẹ qua má tôi, thiếu điều cuốn theo cặp kiếng cận của tôi nữa thôi. Và một làn hương lạ mà tôi chưa bao giờ bắt gặp ở người cũ của mình, một mùi hương nhẹ và ngọt vấn vít chỗ tôi ngồi.

Người thuộc phe của nàng thủ thỉ, rằng thôi, nếu chưa quyết định được thì cứ thử xem thế nào. Thử là sao nhỉ? Tôi chưa kịp nghĩ thì đã có một cô sáp ngay vào tôi. Cô trẻ đến độ tôi phải nghĩ ngay đến tuổi của mình.

Tối đưa mắt bối rối lướt qua khuôn mặt đang ở rất gần của cô ấy. Da cô sáng lấp lánh. Tôi, lúc ấy thầm hỏi, nàng của tôi, hồi tôi mới quen, có trắng đến thế này không nhỉ.

Cô gái trẻ ấy quả là có làn da mát mịn. Tôi không nghe rõ cô nói gì. Chỉ mang máng một âm thanh dịu nhẹ. Dịu nhẹ hơn cả giọng nàng lúc gặp tôi lần đầu.

Ồ, mà đôi mắt của cô gái ấy có ánh xanh rất lạ, thật khác những cô gái tôi đã từng gặp. Và đương nhiên là khác với nàng của tôi. Quả là từ lâu lắm rồi, tôi mới cảm nhận rõ ràng vẻ đẹp của một nhan sắc khác nàng.

Cô gái trẻ đi theo tôi một cách nhẹ nhàng. Đến nỗi tôi, suốt đường về vẫn không hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Đặt chân lên ngưỡng cửa, nàng nhàu nhĩ trong bộ đồ ngủ cũ, đón tôi và cô gái trẻ với ánh mắt ngạc nhiên. Người của phe nàng nói, cô gái ấy sẽ ở nhờ vài hôm. Nàng chẳng thắc mắc gì, chỉ nhìn tôi với một ánh nhìn cam chịu.

Lòng tôi cũng nặng trĩu. Nhưng tôi tự an ủi, lỗi là ở nàng. Lần đầu tiên sau nhiều năm gần gũi, tôi mới thật sự nhận ra sao nàng lại thiếu thẩm mỹ thế kia. Bên cạnh làn da óng ả của cô gái trẻ, làn da thô và đầy tàn nhang của nàng trông thật tội nghiệp. Những móng tay hồng hồng, những ngón tay thon thả của cô gái trẻ trở nên tuyệt diệu bên cạnh bàn tay khô cứng và những móng tay cáu bẩn vì nhựa trái cây hay là nhựa rau gì đấy của nàng.

Những ngày sau đó, tôi cũng hay vẩn vơ nhớ lại những kỷ niệm êm đềm của hai chúng tôi, những điều tốt đẹp mà nàng đã dành cho tôi. Nhưng rồi tôi lại nghĩ, nếu cho cô gái trẻ kia thời gian, cô ấy cũng sẽ làm được khối điều tốt đẹp, thậm chí còn hơn cả những gì nàng đã làm. Sao lại không nhỉ, nhất là khi cô ấy lại học thức hơn, hiểu biết hơn nàng.

Đêm đêm, khi nàng và cô gái trẻ đang tá túc trong nhà tôi ấy, chìm vào giấc ngủ, tôi lại lặng ngắm hai dung nhan và tự hỏi lòng mình, rằng quả thật không hiểu vì sao mình lại có thể chịu đựng được nàng lâu đến thế. Rằng, nếu nàng là người tự trọng và yêu mình thực sự, thì nàng đã phải tự biết trả lại tự do cho mình từ lâu rồi mới phải!

Và tôi bắt đầu nghĩ cách nói lời chia tay với nàng. Có thể ngày mai, ngày mốt hoặc tuần sau… hoặc lâu hơn một tí tôi sẽ nói. Tôi sẽ nói thật thành thật, tính tôi vốn vậy, không thể không thành thật. Nhưng sẽ cố gắng không làm nàng tổn thương.

Vâng có thể là ngày mai, ngày mốt hoặc tuần sau. Nhưng điều quan trọng là tôi đã quyết rồi, quyết bắt đầu lại từ đầu. Rằng thì, là lỗi của nàng, không phải của tôi. Tôi sẽ nói. Rằng, tôi thật sự đã có một người mới, và sứ mệnh của nàng trong cuộc đời tôi đã đến hồi kết rồi!
Blog Page

Nhãn:

15 Nhận xét:

Anonymous OverAC GPE nói...

Không biết phải gọi "tảng" văn này là gì nữa :D

lúc 23:58 20 tháng 7, 2008  
Anonymous Diem xua nói...

Biết nói sao đây, nói sợ anh Tú không tin, nhưng đọc là biết không phải anh viết. Giọng văn, mạch văn khác lắm. Và còn 1 điều quan trọng nữa là anh Tú dù có hay không có "ngọai tình tư tưởng" thì cũng không bao giờ posted "lời chia tay với nàng" lên đây, dù là lời chia tay ở thì tương lai ...xa lắm ấy, hiii!

lúc 20:17 21 tháng 7, 2008  
Anonymous La witch nói...

Thế là tôi đã sụp bẫy của nàng. Nàng đang muốn bai bai tôi một cách êm thắm...

lúc 20:50 21 tháng 7, 2008  
Anonymous TKO nói...

Chị Huyền thay điện thọai mới mà viết thăng hoa quá chừng chừng ạ!:-)

lúc 21:19 21 tháng 7, 2008  
Anonymous Phố Núi Cao nói...

Hôm nay anh lan man chi thế nhỉ! :)

lúc 23:47 21 tháng 7, 2008  
Anonymous TT.huỳnh nói...

Như là một giấc mơ vậy...
Có cái gì phía sau Nàng, phe Nàng, và tất cả.... ???

lúc 23:54 21 tháng 7, 2008  
Anonymous hongdang nói...

Entry này phải nói là cực kỳ phức tạp và vô cùng "nhạy cảm"! Thương cho cái thằng tôi trong trắng và đáng giận thay là nàng, là người phụ nữ khi ở vào tuổi cô bé kia, chắc hẳn là trắng, là mượt, là êm , là thơm không kém! Cùng lắm là thua mấy cái nails! Thuở cái thằng tôi có được nàng, bèn ra sức sử dụng, khai thác, tận dụng, thực ra cũng không mình cái thằng tôi, còn lũ con nó nữa chứ...để hôm nay tay nàng có đồi mồi, áo ngủ không thơm tho. Nhưng tôi ơi, mi hãy nhìn lại mi đi! Có hơn gì nàng đâu? Mặt móp mép, cũ nát, bụng bự, da mồi, ánh mắt hoạt bát đã từ bỏ mi mà đi, thay vào đó là vẻ lờ đờ, nhưng khệnh khạng của một người cố làm ra vẻ từng trải! Hình ảnh kinh quá, thực thế! Có lúc ta nghĩ hay mấy "con bé" đó nó thích mình, do mình thú vị, do mình có địa vị, do mình nhiều kinh nghiệm? Hehe. Tôi ơi, xin đừng tuyệt vọng nhé, mấy em xinh xắn trẻ trung đó chỉ thích cái bóp của mi thôi. Sự thật mất lòng. Entry của anh Tú hay quá, nó là lời cảnh tỉnh chúng ta, lũ đàn ông "lơ ngơ dễ dụ". Mà quả thật, không biết anh và các bác khác thế nào, chứ tui thì...ai dụ cũng theo! Hehe.

lúc 02:27 22 tháng 7, 2008  
Anonymous Quốc Ấn_ Mai nói...

Hí hí, "nàng mới" không biết có số "vòng đo" ....88... như "nàng cũ" chú từng tặng con không? Túm lại, nàng ấy đã... die!

lúc 03:01 22 tháng 7, 2008  
Anonymous An Thảo nói...

Em nghĩ đây là trận đá lượt đi của "suy nghĩ", anh đang "đá lượt về" nên mới viết nó ra phải k0 ạ?
Dù là chuyện đồ vật bị nhân cách hoá hay chuyện con người dược ám chỉ thì đây cũng là một lần chân thực với lòng người vì thời nay em thấy các ông ca ngợi dấu cộng quá, không chịu bỏ bớt, chỉ thêm thôi. Hihi.

lúc 03:51 22 tháng 7, 2008  
Anonymous haidieugiandi nói...

Không biết có đúng như em hiểu về ý nghĩa của entry này không nhỉ? Dường như anh đang băn khoăn giữa một sự thay đổi quan trọng nào đó? :)

lúc 04:00 22 tháng 7, 2008  
Anonymous Yen Ha nói...

Rằng thì, là lỗi của nàng.Nhưng câu chuyện này khiến em nhớ tới một tích cũ:
Án Tử nước Tề có một người vợ rất già, nhưng ông rất thương quý và tôn trọng vợ. Một lần, vua Tề đến thăm nhà, vợ ông ra chào. Nhà vua thấy vợ của Án Tử như vậy bèn gợi ý muốn gả con gái cho ông. Án Tử tâu:
- Tâu bệ hạ, vợ thần khi lấy thần nàng rất trẻ và đẹp, những mong được nương tựa vào thần khi đến tuổi già và xấu.Thần đa tạ ân sủng của bệ hạ nhưng không thể phụ nàng được ạ.
Tấm gương của Án Tử còn gây xúc động mãi đời sau về tấm lòng sống có trước có sau, thủy chung son sắt,không màng vinh hoa phú quý.

lúc 04:09 22 tháng 7, 2008  
Anonymous rhum nói...

sao e đọc mà cứ liên tưởng tới cái S fone cùi bắp của anh zị ta. chẹp chẹp..tội lỗi cho cái đầu ngu ngơ của e.

lúc 04:57 22 tháng 7, 2008  
Anonymous tuanvetinh nói...

Nhiều khi thấy "nàng cũ" xuống sắc, xấu xi đi rất nhiều nhưng mà chia tay thì cũng cảm thấy tội nghiệp. hihihi

lúc 05:54 22 tháng 7, 2008  
Anonymous Ng. Duy Nhân nói...

Biết trước khi đọc, đâm mất cả hay!

lúc 01:15 23 tháng 7, 2008  
Anonymous ₪●๋• ßằng Lăng ●๋•₪ nói...

Không đọc trước entry về điện thoại cứ tưởng nhân vật "tôi"này gan to hơn nhà báo(chắc luyện gan nhiều)đã "ngoại tình trong tư tưởng"còn "khoe"với cả làng blog:-)

lúc 03:43 23 tháng 7, 2008  

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ