Thứ Tư, 1 tháng 10, 2008

NHẠI

Hồi còn công tác ở Đài PTTH Đồng Nai, tôi có nhiều dịp ngồi hầu rượu các nhạc sĩ Xuân Hồng, Hoàng Hiệp, Ca Lê Thuần, Diệp Minh Tuyền, Thế Bảo… khi họ về làm giám khảo cuộc thi Tiếng hát truyền hình Đồng Nai, một cuộc thi hát đơn ca được tổ chức cũng khá sớm trong làng truyền hình (Chú Xuân Hồng chỉ làm chánh chủ khảo được một lần, sau đó ông đột ngột qua đời, anh Diệp Minh Tuyền thì làm giám khảo đến lần thứ ba, sau đó cũng ra đi vì bệnh)

Trừ nhạc sĩ Hoàng Hiệp rất ít nói và hầu như không nói đùa, các nhạc sĩ trong ban giám khảo ai cũng có khả năng kể chuyện vui, mà một trong những chuyện làm chúng tôi cười muốn vỡ bụng hồi đó là chuyện nhạc chế lời hai.

Chú Xuân Hồng sưu tập được rất nhiều lời bài hát nhại ca khúc “Tiếng chày trên sóc Bom Bo” và hát cho mọi người cùng nghe. Kiểu như Bắt chị sui đẩy lùi lên ván gõ. Bắt anh sui nằm kế chị sui. Tình thông gia ai nói thây kệ cha!”.

Có một điều tôi nhận thấy, trong khi kể/hát về “lời 2”, “lời 3” những ca khúc của mình… nhiều nhạc sĩ lấy làm tự hào: Giai điệu ấy có hay mới được bà con thích như thế!

Nhiều người từng đi bộ đội đều biết lời nhại một ca khúc nổi tiếng của Trần Chung, “Bước chân trên đỉnh Trường Sơn”: Ta là con của bố ta mẹ ta / Nhớ nhà là ta tút ta về / Ta không cần ba-lô không cần may-ô chỉ cần lương khô… Ta đi theo lối nhỏ là lối an toàn…

Lời nhại này phổ biến khá nhanh trong sinh hoạt của bộ đội. Cũng như trong các căn cứ kháng chiến thời chống Mỹ, bài hát của Lư Nhất Vũ từng có lời 2 rất ngộ: “Chim kêu, chim kêu nghe buồn thấy mẹ, chim kêu hoài chết mẹ nghe chim…” nghe nói ai cũng nhớ.

Có nhiều bài hát mà lời nhại của nó đến hàng trăm dị bản như “Huyền thoại mẹ”, “Một cõi đi về” của Trịnh Công Sơn.

Ví dụ về chuyện này thì đầy. Entry này chỉ xin trao đổi một ý chung chung.

Nhại là một nghệ thuật. Nhại là một hình thức sáng tạo.

Trong đời sống văn hóa, cả trên thế giới và cả ở nước ta, cả ngày xưa đến thời hiện đại, nhại và giễu nhại là thủ pháp, là sự sáng tạo. Đó là thủ pháp bắt chước một cách quá lố một câu thơ, một bài thơ, một đoạn phim, một trích đoạn kịch, một ca khúc, một bức tranh (tất nhiên đa phần những tác phẩm bị/được nhại là những tác phẩm nổi tiếng).

Nhại cũng có nhiều cấp độ về hình thức: Nhại cấu trúc, nhại giai điệu, nhại nhạc điệu (thơ), nhại từ, nhại câu, nhại toàn văn bản, nhại chi tiết (của một bức tranh), nhại nhân vật của tác phẩm… và nội dung như nhại chỉ để giải trí, nhại để châm biếm, nhại để đả kích v.v…

Cha ông ngày xưa có hình thức tập cổ, tập Kiều.

Các nhà báo thời nay cũng dùng nhiều hình thức nhại để sáng tạo tác phẩm báo chí. Cái tít một bài báo như “Em ơi, Hà Nội… chóp” viết về tình trạng xây dựng kiến trúc lộn xộn ở thủ đô cũng là hình thức nhại (chẳng lẽ nhạc sĩ Phú Quang hay nhà thơ Phan Vũ kiện vì vi phạm bản quyền!)

Trong báo Tuổi Trẻ Cười và nhiều trang báo có dùng thể loại tiểu phẩm, hình thức giễu nhại được sử dụng rất đắt. Nhân vật Sherlock Home chẳng hạn, cũng được nhiều nhà báo đưa vào tiểu phẩm của mình để diễn đạt nội dung châm biếm chuyện đời sống hiện đại ở Việt Nam.

Một câu thơ Kiều được nhại khá độc đáo rất nhiều người thuộc nhưng không ai cho đó là sự xúc phạm Nguyễn Du: Bắt phanh trần phải phanh trần / Cho may ô mới được phần may ô (Nguyên văn: Bắt phong trần phải phong trần / Cho thanh cao mới được phần thanh cao)

Bức họa nổi tiếng của Leonard de Vinci, bức tranh vẽ nàng Mona Lisa, có lẽ là tác phẩm hội họa được nhại nhiều nhất.

Mà phàm trong chuyện giễu nhại, những cái được xem là trang trọng khi được nhại để nói những chuyện tầm thường, tầm phào mới tạo ra tiếng cười. Và mục đích của người sáng tạo trong trường hợp này chính là tạo ra tiếng cười vui, hoặc châm biếm, đả kích…

Nhại lời ca khúc – trong chừng mực nào đó, trong không gian sinh hoạt nào đó – cũng là một hình thức sáng tạo dân gian, một thủ pháp nghệ thuật. Những sáng tạo như thế trong các hình thức sinh hoạt như nhậu nhẹt, họp mặt thì ai trong chúng ta cũng từng biết, từng thưởng thức hay tham gia. Chả có ai dùng tác phẩm nhại lời để kinh doanh nên chuyện kiện bản quyền ở đây có gì hơi khiên cưỡng.

Tất nhiên không ai ủng hộ những cách giễu nhại thiếu văn hóa, dung tục. Nhưng chụp một cái mũ chính trị vào để đánh hội đồng chuyện nhại lời ca khúc, tác phẩm văn chương trong những sinh hoạt nội bộ – dù chuyện này khó ai đem học thuật ra cãi lý – xem ra cũng chng công bằng.

Blog Page

Nhãn:

13 Nhận xét:

Anonymous Chaien nói...

đồng ý với anh, nhưng nếu nhại là bản sắc văn hóa Việt thì chụp mũ cũng vậy :)

lúc 23:28 30 tháng 9, 2008  
Anonymous PHUONG NGA™ nói...

Ns Trần Long Ẩn cũng là người rất thường tự "nhại" lại các ca khúc của mình và hát cho bạn bè nghe như "Đi đá banh mặc quần xanh áo đỏ, đi cắt cỏ mặc quần đỏ áo xanh..."
Liệu các thông tin liên quan vừa qua đã được "khai thác quá triệt để" và có phần "ăn vạ"...
Thú thực, trong 1 số hoàn cảnh, khi nghe các bài hát "nhại" cũng thấy vui vui và... hay đấy chứ.

lúc 00:35 1 tháng 10, 2008  
Anonymous OverAC GPE nói...

Em thấy title trên báo và không có suy nghĩ gì. Đọc bài của bác em mới hiểu thêm. Cảm ơn bác.

lúc 01:03 1 tháng 10, 2008  
Anonymous Misa nói...

tem cái đã, hehe

lúc 01:34 1 tháng 10, 2008  
Anonymous Misa nói...

Xí anh Tú nha, em đã gửi comment bình luận sau tem mà không hiểu sao không thấy có. Nay xin còm lại. Việc một số cơ quan báo chí sau cái nạn "rút thẻ, khởi tố, tạm giam" bắt đầu có biểu hiện chững lại, có vẻ ngại lao vào các đề tài nhạy cảm nên ùn ùn xúm vào "oánh" mấy vụ nho nhỏ, em thấy có vẻ bất nhẫn quá. Ngày xưa tụi em còn học trò là trùm của mấy vụ nhại ca khúc, thơ văn nổi tiếng, em nghĩ chẳng ai trong tuổi học trò lại không biết tới một đoạn thơ, nhạc nhại, chế cả. Tất nhiên FPT cũng hơi quá khi đưa nó vào trong kỷ yếu. Nhưng đâu đến nỗi dùng "dao mổ trâu" để giết gà.

lúc 18:28 1 tháng 10, 2008  
Anonymous tuanvetinh nói...

Ai biểu nhại không đúng chổ chi cho bị đánh hội đồng hihihi. Chứ nhại trong bàn nhậu thì còn được mọi người vỗ tay hoan nghênh nữa là đằng khác.

lúc 19:09 1 tháng 10, 2008  
Anonymous Quỳnh Vy nói...

Nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu đã lên tiếng phản đối khi bài hát của ông bị một số người của FPT nhái, nhại tại buổi lễ tai tiếng vừa qua.

lúc 01:57 2 tháng 10, 2008  
Anonymous Mèo Béo nói...

Entry thật thú vị!
MB tâm đắc nhất đọan kết anh Tú à...

lúc 02:30 2 tháng 10, 2008  
Anonymous Misa nói...

Hôm wa em đốt nhà , mẹ đánh em gần chết . Hôm nay mẹ lên nương, một mình em đốt tiếp . Hương rừng thơm mùi khói, nước suối đen si` si`.Cả lang` em bi cháy, em án tù chung thân. Tù của em be bé, nằm ở giữa rừng xanh . Chú công an tre trẻ "dập" em rất dã man. Hương rừng tanh mùi máu, nước suối pha màu hồng .Tù của em trên gác, xác em ở Tây Ninh

lúc 20:36 2 tháng 10, 2008  
Anonymous Ống kính Cuộc Sống nói...

ồ, có 2 cuộc đời trẻ được làm "vật tế thần" cho trò chơi thông tin ru`i đấy anh Tú ạ!

lúc 22:44 2 tháng 10, 2008  
Anonymous Ngoc Oanh nói...

Không thể không vỗ tay bài này của anh Tú. Hay và rất hay. Một cách nhìn chân thực và hợp lẽ đời (chưa chắc hợp ý cấp trên).
+ Nếu bảo FPT dại khi đưa vào kỷ yếu, in ấn mấy bài "Tuyên ngôn", "Đoàn vệ quốc..." thì mấy bác "Tuổi trẻ Cười" nhà ta Dại từ lâu rồi. Chắc kỳ này xử xong FPT là các bac ấy lôi Làng Cười, Tuổi trẻ Cười ra soi tiếp.
+ Tôi chỉ có thêm một ý khác với cái kết của anh Tú:
- Đã là chế để gây cười thì nhất định phải có tí...tục (bậy). Cười xong rồi thôi. Cha ông ta xưa đầy những chuyện cười dân gian bậy đến ghê người. Nhưng tục mà thanh (đố tục giảng thanh...).
+ Có một tay tên là La Thoại Tân rất nổi tiếng về mấy bài nhạc chế, nghe đâu còn đem biểu diễn kiếm tiền. Tay này chacứ chắn phải xử vụ bản quyền rồi.
Tôi ghi nhận sự sáng tạo của FPT.
Cụ Phan (Huỳnh Điểu) phải lấy đó làm tự hào chứ nhỉ?
Cảm ơn anh Tú đã gợi một vấn đề...

lúc 20:58 3 tháng 10, 2008  
Anonymous Sách bố's blog nói...

Cám ơn anh đã viết bài này đúng tâm sự em. Hôm trước đọc bài trên TTOL, em đã gửi còm đề nghị xem lại các bài nhại trên TTC, chắc không dám đăng. Văn em kém, đọc bài anh thấy đã quá.
Chúc anh cuối tuần vui vẻ.

lúc 02:41 4 tháng 10, 2008  
Anonymous Um A Hum nói...

Nhắc chuyện nhại, làm em nhớ nhạc sĩ Trần Long Ẩn đặt lời nhại ca khúc "Lời người ra đi" của Trần Hoàn, nói về chị Thế Thanh, phải nói là rất trí tuệ, bắt đầu bằng câu "Một chiều em Thế Thanh nghe các anh trên Thành ủy gọi...". Mà đề tài nhại nhạc này chắc phải triển khai một entry phát thanh thì mới chuyển tải được, anh Tú hè!

lúc 18:03 4 tháng 10, 2008  

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ