BÍ MẬT
Lúc Đài Đồng Nai chuẩn bị phát sóng truyền hình, tôi, Minh Chung, chị Tô Ngọc Cảnh và Giáng Hương được cơ quan cử đến Đài truyền hình TPHCM để học. Trong một số nội dung học thì có vụ “quay video”.
Một lần thực tập ghi hình trong khu du lịch Văn Thánh, vác cái camera M7 đi lang thang trong khu chòi xinh xinh, tôi bất ngờ nhận thấy 2 người quen đi ra từ một cái chòi như thế ở cự ly quá gần (trước đó, cái chòi này đóng cửa chỉ có 2 đôi giày nam – nữ phía trước mà tôi định bụng sẽ ghi một cái cảnh cận).
Người đàn ông là nhân vật khá nổi ở địa phương tôi, là hình mẫu của sự thành đạt cũng như hình mẫu của một người chồng trong một gia đình hạnh phúc. Người phụ nữ trẻ cùng ra với ông ta từ cái chòi ấy cũng là người tôi biết. Và không phải là vợ ông.
Cuộc gặp gỡ quá bất ngờ làm tất cả chúng tôi lúng túng. Nhưng lúc đó, tôi không phải là người lúng túng nhất. Chào hỏi vài câu với cái cười méo xẹo, người đàn ông đó nhanh chóng choàng vai tôi lôi ra một góc và bắt đầu giải thích. Em chưa có gia đình, em chưa hiểu được thế giới hôn nhân phức tạp thế nào. Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ. Sau này lớn em sẽ hiểu anh hơn. Thôi cho anh xin đoạn băng. Vì sao em lại theo dõi anh như thế? Ai nhờ em làm chuyện này?
Đến nước này thì tôi lại thành người khó xử và là phải lo thanh minh. Rằng thì là tôi đang đi thực tập, tôi không "làm báo" chỗ này, càng không có ai thuê tôi làm thám tử tư cả. Vân vân và vân vân…. Nhưng tôi càng giải thích, ông ta càng nghi ngờ. Cuối cùng tôi đành tua lại đoạn băng và cho ông coi tạm qua visual của máy ghi hình.
Ấy vậy nhưng ông cũng không an tâm nên sau đó vài ngày, ông tìm đến khu tập thể tôi ở trước sự ngạc nhiên của anh em đồng nghiệp (vì ông là nhân vật có máu mặt), và mời tôi đi nhậu (vì thời đó chưa có di động). Tôi từ chối hoài không được và có lẽ cũng muốn để cho ông thanh thản, nên đành đi ra quán cùng ông ta. Nhậu nhẹt kiểu này nó chẳng sướng ích gì dù ông kêu đủ món ngon, rượu ngoại đắt tiền. Và tôi đã hứa với ông là sẽ không nói chuyện này cho ai biết.
Nhưng nắm giữ một bí mật của người khác cũng cực lắm thay. Nhất là khi thỉnh thoảng lại gặp. Chẳng biết nỗi khổ của ông với nỗi khổ của tôi, cái nào hơn cái nào?
(Ảnh trên chỉ có tính chất minh họa)
P/S: Khi viết xong entry này, có vài bạn comment hoặc gửi mess vào blog để suy đoán non già và hiểu sai ý của entry. Xin nói thêm rằng, chuyện xảy ra khá lâu, chính xác là 18 năm rồi. Và trong câu chuyện tôi không hề để lộ một chi tiết nào để có thể liên tưởng 2 người trong ấy là ai. Vả lại, bây giờ tôi có “công bố sự thật” thì có khi người ta nói tôi vu khống không chừng, nghĩa là chẳng có bằng chứng gì cả.
Nhãn: tanman
20 Nhận xét:
Bay gio ong ta the nao roi, chac khong con suc an pho nua roi. Danh an phai an com vay.
Phan Tu co thuc tap quay phim thieu gi cho ghi hinh, sao thich cho do zday ?
Giữ được bí mật của một người là cả một nghệ thuật đó, anh Tú ơi!
Anh Tú ơi, Bây giờ anh đã có gia đình rồi anh có hiểu được "nổi khổ" của đàn ông như vị quan chức kia không anh.
Hihi cái này có được tính là tai nạn nghề nghiệp không anh?
Ông ấy "sướng" trước khổ sau, Mr. Tú thì ngược lại.
Đồng chí đào một cái hố , xuống đấy nói thật to 100 lần cho quên đi nha. Mà blog này là cái hố đó rồi ...
troi, da di nhau voi nguoi ta roi ma anh. hehehe
Công nhận, quá éo le!
Ảnh mà típ tục làm lớn là coi chừng Bác bị.... thủ tiu!
;-)
Biết giữ mồm giữ miệng cũng được coi là "có bản lĩnh" đó anh Tú! Nhớ nhắc mấy cậu quay phim trẻ chỗ anh, nếu chẳng may gặp tui, thì làm ơn lia máy lên trần để tui và "em nó" còn kịp mặc đồ vô nhé, hehe!
OLALA, thế từ lúc thực tập đến giờ anh đã gặp mấy vụ "khó xử" như thế này rồi,
Mà anh giữ được bí mật 18 năm nay chắc cũng ko dễ dàng gì nhỉ?
Khà khà khà, thế chú cõ dẫn ai đi nhậu vì "bí mật" vứoi cô H ko nhỉ?
Lần sau lại có ai gặp ông ấy ở cái chòi khác ấy chứ!
Bác....yên tâm anh Tú đã hứa là khi say ảnh cũng không nói là gặp bác và ....trong chòi đóng cửa ở khu du lịch Văn Thánh đâu(hihi còn lúc tỉnh và viết thì sao he anh TÚ?):D
Nỗi khổ của PT giờ đã vơi một nửa (vì mới xì một nửa)
Nỗi khổ của ông ấy giờ như gió thoảng (mỗi khi gặp lại)
ai khổ hơn ai đã rõ!
Nỗi khổ của PT giờ đã vơi một nửa (vì mới xì một nửa)
Nỗi khổ của ông ấy giờ như gió thoảng (chi khi gặp lại)
ai khổ hơn ai đã rõ!
Xui xẻo cho ông kia! Đã trốn từ Biên Hòa xuống đến Văn Thánh rồi còn bị phát hiện. hehehee
hehe...hôn nhân thiệt là phức tạp. Phức tạp nhứt là bác máu mặt kia đã làm...phức tạp hóa nó thêm. 18 năm trước ở ĐN ai là người có máu mặt thế anh? Em mới ở BH có 10 năm, chắc ko biết:)
Khổ như nhau. Một ông thì suốt ngày thon thót; một người thì cứ dằn vặt vì lỡ tay bắt được bí mật của người khác. Nhỡ ở đâu nó xì ra, thì oan thị Kính.
"nắm giữ một bí mật của người khác cũng cực lắm thay" hehe cực thiệt!
Cách tốt nhất là ko để lại nó ở trong đầu huhu!
như thế này là đã đỡ cực chưa anh? ;)
Cố lên anh Tú ơi! Hi hi...
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ