CRYING FOR CAN THO BRIDGE COLLAPSE
![](http://a367.yahoofs.com/blog/49ac9b8bzaeae2ae1/75/__sr_/5f99.jpg?mgY6uGKBlhG1jQu8)
KHÔNG ĐỀ
(Nghe tin thảm họa cầu Cần Thơ)
Khăn sô chưa kịp vấn vào
Bao nhiêu tức tưởi nghẹn ngào.
Trời ơi!
Chồng đi, chẳng nói một lời
Cha đi, để lại những đời trẻ thơ
***
Điếng lòng
Thiếu phụ bơ vơ
Mưa giăng trắng bến Cần Thơ
khóc chồng
***
Ba ơi, một chiếc đèn lồng
Mua cho con
hội đêm rằm
hôm qua
Sao ba đành đoạn đi xa
Để mẹ,
con
với túp nhà liêu xiêu
Đời ba vất vả đã nhiều
Công trường
Tiến độ
Bao nhiêu tháng tròn
Chắt chiu giây phút gặp con
Chắt chiu hạnh phúc làm chồng, làm cha
Sao ba đành đoạn đi xa
Để mẹ,
con
với ông bà sầu đau
Tang
ba
con
đội
trên
đầu
**)))*
***
Mai này (con lớn) câu cầu xây xong
Cần Thơ gạo trắng nước trong
Con ngang sông Hậu
xé lòng
khóc ba…
------------------------------
ảnh: Báo Tuổi trẻ online
Nhãn: tanman
48 Nhận xét:
Thương tâm quá, thật đau lòng! cầu cho các nạn nhân xấu số được đoàn tụ trên Thiên Đàng.
Xuất khẩu thành thơ. Anh Tú đổi nghề được rồi.
đau lòng quá
NÓi thật. Từ sáng đến giờ. Em kinh hoàng.
Đọc bài thơ này. Nghĩ cảnh từ nay. Trẻ không còn thanh thản trước Trung Thu, vì ngày mai là ngày giỗ... Đau quá!
Tội quá anh à, sáng giờ em cũng cập nhật thông tin vụ này.
Cám ơn các bạn chia sẻ. Cứ đọc danh sách nạn nhân (với năm sinh của họ) mình thật sự đau lòng. Mình cũng có nhiều người em họ, cháu họ ở quê (cũng tuổi ấy) làm nghề xây dựng. Cuộc mưu sinh của họ vất vả và mái ấm gia đình luôn thiếu người cha. Giờ đây, có những đứa trẻ mất cha vĩnh viễn.
Trời ơi anh Tú ơi!
Em là người miền Tây, đang khóc cho miền Tây của em! Sông Cần thơ em đã đi qua nhiều lần rồi, bây giờ sẽ nhìn xuống dòng sông và thấy những giọt máu đào ở đó anh ơi!
Đau lòng quá bác Tú ạ!
Cảnh vợ xa chồng, con lìa cha thực xót xa quá! ...
Anh cho phép em post bài này trên blog của em nhé anh Tú? Em chưa bao giờ post thơ của ai trên blog của mình cả, nhưng bài thơ này nói hộ em bao nhiêu điều muốn nói.
@ All: Mình không đủ khả năng để diễn đạt tâm trạng mình khi nghe tin số người chết càng lúc càng nhiều lên. Và cả những cái chết đau khổ của họ. Không một lời trăn trối, Không biết vì sao mình phải chết. Chết vì không kịp được cấp cứu. Chết trong chính cái khối bê tông mình mới đổ cách nay vài ngày... Cám ơn các bạn đã sẻ chia.
Đời của thằng thợ xây dựng nó là thế. Khi công trình hoánh tráng được khánh thành, có ai nhớ đến những con sâu, con kiến ấy đâu. Họ lê tấm thân đi hết công trường này đến công trường khác. Nướng da đen nhẻm dưới ánh mặt trời. Bài thơ giúp tôi cảm thông hơn nỗi đau này theo một góc nhìn khác: Số phận con người!
ko can đảm đọc hết bài thơ của anh
@ Mùa thương nhớ: Cám ơn em đã sẻ chia. Anh viết vội trong những phút bàng hoàng, mong làm một tiếng nói để cộng đồng cùng góp tay vào trong nỗi đau này
Lướt web, nên sáng nay biết rất sớm chuyện sập cầu Cần Thơ và bàng hoàng cũng rất sớm. Hôm qua còn đó hôm nay mất rồi! Thế là có thiếu nữ hôm qua nay trở thành goá phụ khi tuổi còn xanh! Thế là lá vàng chưa rụng mà lá xanh rụng rồi! Thế là tre già lại khóc măng non! Thế là lại có em, có cháu lại phải côi cút trong đời! Thế là những vành tang trắng lại lên ngôi trên đầu!
Thế là xong những kiếp người, những phận đời...Mong manh quá! Dễ vỡ quá! Dễ nát tan quá!
Điếng lòng, thiếu phụ bơ vơ
Mưa giăng trắng bến Cần Thơ khóc chồng.(Phan Văn Tú)
Anh mang bài thơ về để dành bên blog của anh nha Tú! Buồn quá, vì mình là đứa trẻ mồ côi từ nhỏ nên muốn không ai phải như mình!
Cho đến chiều mà gai ốc em vẫn còn nổi khi đọc lại những câu... thơ...ngắt...quãng của anh, bi thảm quá!
Qua đau lòng anh ạh! Em sở da gà vì qua hãi hùng!
Ko biết những kẻ đang tâm rút ruột công trình có yên lòng ko đây! hình như đó ko phải là những con ngươì nưã!
Huhu, thiệt là muốn dzọt dzìa nhà liền, cho dẫu không có người nhà làm việc ở tại công trường ấy, nhưng mà nóng ruột làm sao, rầu quá Bác ơi..... !
:-((
Mở trang báo vừa thấy xong tin đắm tàu ở Hạ Long lại đến tin dữ ở Cần Thơ.Hôm nay là ngày gì thế hả giời?
Không phải duy tâm. Nhưng hôm nay ngày Quý Hợi! Không biết lúc xảy ra sự cố là giờ gì. Và có bao nhiêu người bị nạn tuổi hợi? Kinh hoàng quá!
Anh Tú ơi, em là người Vĩnh Long, hôm nay em rất bàng hoàng và buồn lắm,cũng như chị Quế, xin phép anh cho em post bài thơ của anh bên blog của em nha anh.
Điếng lòng, nhìn cảnh thương tâm không khỏi bàng hoàng, đau xót..
Em hèn hơn mọi người. Ngày hôm nay, không dám đối mặt với tin tức. Đau quá, không chịud dược. Cũng k0 thể viết ra một chữ nào về cây cầu...
Suốt ngày, chỉ lẩm nhẩm một câu hát này mà đau khủng khiếp về sự hi sinh của con người:
Con nhện bắc cầu qua hai lá lúa
Hoàng hôn bắc cầu giữa ngày và đêm
Lá thư bắc cầu qua hai nỗi nhớ
Chúng tôi bắc cầu nối tới tương lai...
Trời ơi...
Không rời được nó ra
Đau!
Túi ở miền Tây, ễnh ương, ếch nhái kêu ròng suốt đêm.
Sao bà con mình quên được chuyện này hả anh?
@ All: Mình rất xúc động khi đọc những dòng comment chia sẻ của các bạn. Giờ đây là lúc chúng ta hãy cùng làm điều gì đó trong khả năng có thể để góp phần làm dịu bớt nỗi đau cho những gia đình chịu những mất mát...
Chia sẻ với anh, với những người bạn miền tây nói riêng và những nạn nhân cũng như gia đình họ!!
Thơ anh rất cảm động, và rất đúng. Người chết thì đã chết rồi. Tội là tội cho những người còn sống thôi!
!!!
* Hồi sáng, đọc báo thấy cũng bình thường thôi, cũng đau xót như bao nhiêu vụ sập nhà khác;
* Bây giờ đọc thơ của ông... thú thiệt ... tôi lại khóc mà không hay!!!!
Bai tho that hay va xuc dong! Xin chia se cung anh!
Cung cho minh copy bai nay ve Blog cua minh nha. Bai tho rat cam dong...
Em cũng hèn nhát chỉ chuyên chúi đầu vào cát khi đối diện với hiểm nguy và đau đớn. Chân thành cầu mong gia đình những người bị nạn sớm vượt qua được mất mát lớn lao này.
Trời, bài thơ xúc động quá!
cám ơn bài thơ của chú!
Cháu xin được copy nó sang blog của mình!
Anh, em copy về nhà em nữa nhé!
:( em buồn lắm anh Tú :(
Thật sự bài thơ quá xúc động, cho em post trên blog nhé anh. Mai em sẽ đọc cho cả nhà nghe!
Em đã đọc bài này của anh bên Quế Mai, giờ đọc lại thấy thêm xúc động hơn nữa. Em xin được góp một tiếng lòng chia sẻ những đau thương nơi miền Tây đang phải gánh chịu!
Cho phép em copy bài thơ!
Hic, đau lòng quá! Thấy người ta đau, em cũng xót xa!
Hôm kia, đọc tin tức, rồi đọc xong bài thơ này, con khóc. Không thể comment nổi. Thằng bạn người Indonesia ngồi bên cạnh hỏi, con không trả lời. Đau lòng quá chú ơi. Cho con chép bài thơ về blog con nhé! Chú có đi công tác miền Tây thì đốt dùm con nén nhang!
Bài thơ rất hay!
All: Cám ơn các bạn đã "nhân bản" bài thơ để cùng nối sợi dây nhân ái trong cộng đồng.
Một bài thơ có sức truyền cảm và lắng đọng. Blog Việt có thể đăng lại bài thơ này được không ạ? Mong sớm nhận được hồi âm của tác giả!
@ Blog Việt: Bạn có thể sử dụng lại bài thơ. Bài thơ này do được viết ngay trong buổi sáng khi đọc tin thảm họa trên báo mạng nên nó còn nhiều cái vụng về. Mình định sửa chữa nhưng sau đó thấy nhiều bạn đã post lại nên thôi.
Cám ơn chú rất nhiều ạ!!!
Cho phép em copy bài thơ nhé!
Moi doc tren VietNam net thay bai tho hay qua.
Muon ve blog cua em nhe.
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ