Thứ Bảy, 5 tháng 5, 2007

TORTOISE-SHELL BRACELET




Tình cờ tim thấy mấy cái truyện mini này khi lục mớ tư liệu cách nay hơn 10 năm, cái thời hồn nhiên viết báo làm thơ kiếm cơm..

Chiếc vòng đồi mồi

Anh theo đoàn cựu tù ra thăm Côn Đảo. Chuyến tàu đêm nặng nhọc trôi qua. Lần đầu tiên anh thấy biển bao la và hùng vĩ đến vậy. Anh ao ước: giá nàng cùng có mặt.

Không ngày nào trên mảnh đất thiêng liêng và đẹp hoang dã ấy anh không nghĩ về nàng. Những cuộc điện thoại xuyên biển đông từng chiều buộc anh phải tiết giảm thú vui hút thuốc lá. Nhưng phải đến ngày cuối, anh mới gặp được nàng trên dây nói. Anh thao thao kể về bãi biển hoang sơ với những con cá đủ màu ở khu sân bay Cỏ Ống, về nghĩa trang Hàng Dương thiêng liêng, về những con đường đèo hùng vĩ trên đảo...

Những ngày biển động trôi qua, tàu chuẩn bị về đất liền. Anh vét những đồng tiền còn lại đứng trước quầy "sourvenir" ở khách sạn Phi Yến. Chiếc vòng đồi mồi có dòng chữ "Kỷ niệm Côn Đảo" được anh chọn sau một hồi cân nhắc. Và nó được trao tận tay nàng trong một buổi tối ngập ngừng trước ngỏ. Nàng tròn mắt:

- Anh vừa đi Vũng Tàu về à?

- Không, Côn Đảo chứ, anh gượng cười.

Nàng chớp đôi mắt như Maika lục trong bộ nhớ thử xem Côn Đảo là nơi nào.

***

Hai tuần sau, một đứa bạn thân có xe máy gặp nàng trên đường đi học thêm tiếng Anh và kể lại cho anh nghe: Tao vừa gặp người yêu mày. Tay nàng đeo vòng cẩm thạch đẹp ghê!

Anh lại gượng nở một nụ cười, thầm nghĩ: chắc chiếc vòng đồi mồi đang ở trong ngăn kéo kỷ niệm.

8/1995

Những giọt nước mắt

- Mày nghĩ tao ác lắm hay sao mà mày khóc? Mày không thương tao, tao biết mà. Mày bênh cho nó, mày bênh cho ba mày...

Lan khóc. Những giọt nước mắt tự nhiên tuôn ra không tài nào kìm được.

Giá như chiều nay Lan đừng theo mọi người thì hay hơn. Của đáng tội, trước đó, Lan cũng hăm hở trước cuộc đụng độ giữa mẹ Lan và một người đàn bà xa lạ. Lan ghét bà ta, bởi bà là nguyên nhân bao nỗi bất hạnh, bao bực dọc xảy ra trong gia đình Lan gần một năm qua. Lan có một niềm tin: Cuộc gặp gỡ này sẽ làm ba ta thức tỉnh, sẽ làm bà ta buông tha ba mình. Chị dâu của Lan cũng có mặt ngay sau cú phôn của mẹ để tham gia cuộc bắt ghen. Lan chọn bộ quần áo cơ động nhất, vén mái tóc dài để tránh bị giật tóc khi cần phải bảo vệ mẹ.

Người đàn bà xa lạ ấy không nanh vuốt như Lan tưởng. Bà ta trẻ như Lan, bà ấy không kịp phản ứng, không kịp tự vệ, không kịp nói một lời trước những trận đòn tới tấp của mẹ và chị dâu Lan.

Dường như Lan không thể nhích thêm một bước chân trước cảnh tượng ấy, chỉ có những giọt nước mắt không ngăn nổi tự nhiên trào ra, vỡ òa cùng với những tia hy vọng của Lan.

Và bây giờ Lan lại khóc khi nghe những lời đay nghiến của mẹ.

10/1995

Nhãn:

6 Nhận xét:

Anonymous Ly Khanh nói...

ôi anh Tú viết truyện ngắn hay quá, đọc thấy tình cảm thật nhẹ nhàng, đầm ấm, anh còn truyện nào nữa post lên cho mọi người đọc với.

lúc 23:31 5 tháng 5, 2007  
Anonymous PHAN VĂN TÚ nói...

Cái này ngày xưa anh viết cho tờ "Tuổi trẻ sống đẹp", một phụ bản của tạp chí Thanh Niên, in lâu rồi. Viết kiểu bản năng mà hay gì em!

lúc 20:38 6 tháng 5, 2007  
Anonymous CÙ HUYỀN nói...

Ông xã nhớ dai! Cuối năm 1994, (khi ấy em còn chưa lừa được ông xã) ông xã tặng em một cái vòng đồi mồi. Em đeo một thời gian rồi cất mà không nói rõ với ông xã lý do (mà lý do khó nói quá). Ông xã cũng chẳng thắc mắc. Năm 95 ông xã viết cái mẩu này. Em đọc giật cả mình. Hình như ông xã "nói móc" em! NHưng mà không sao. Kệ ông xã. Nhỉ? VÌ cuối cùng thì ông xã đã cưới em rồi, dù là có cái chuyện vòng đồi mồi ấy. Nhưng nay ông xã đem chuyện này kể với bàn dân thiên hạ, mọi người dễ nghĩ là ông xã cưới phải kẻ không ra gì, (mất mặt em quá) nên em xin thanh minh với ông xã! (dù không muốn tí nào). Rằng vì là cái vòng của ông xã kém chất lượng quá nên đeo vài hôm bị ngấm nước, nó nứt ra. Để bảo toàn kỷ vật của ông xã, em gói kỹ cất vào tủ. Cái vòng ấy giờ vẫn còn. Trong tủ gỗ cũ kỹ nhà mình, và trong cả tim em nữa nè!!!
Ông xã đừng buồn nữa nhé. Trừ phi là ông xã còn tặng vòng đồi mồi cho một cô nào nữa hay vài cô nào nữa, và bị cô, hay các cô ấy quẳng mất thật! Nếu thế thật, thì chia sẻ với ông xã! Mà nếu có chuyện tặng vòng vèo cho một vài cô nào khác thì ông xã cũng đừng ngại. Em không buồn đâu. Vì cuối cùng thì em cũng lừa được ông xã rồi!!! hì!

lúc 23:36 7 tháng 5, 2007  
Anonymous Cúc tím nói...

Khakha... Yen cai tam roi chi nhi?

lúc 05:09 9 tháng 5, 2007  
Anonymous Mai Ngố nói...

Chị Huyền k biết Côn Đảo ở đâu à? He he...

lúc 04:25 21 tháng 7, 2007  
Anonymous honhyday nói...

hihi...Chỉ tại vì cái vòng đồi mồi kém chất lượng mà ra đời một tác phẩm chuyện ngắn được đăng báo. Có nhuận bút. Và chắc cũng tại thế nên chị H mới quyết tâm lừa bằng được anh Tú cho bõ ..."tức"!đúng không chị!?

lúc 01:32 23 tháng 7, 2007  

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ