Thứ Tư, 27 tháng 6, 2007

KILLING RATS SOLUTION




Giải pháp diệt chuột!

Mến tặng anh Hà Duy Thiện

Quán cà phê nổi tiếng nọ thời gian gần đây tự nhiên có nhiều chuột. Ban đêm chuột từ dưới các mương, hồ nước bò lên gầm bàn của khách. Có cô gái ngồi tâm sự với bạn trai trong quán vô tình dẫm phải chuột sợ quá thét lên thật to và ôm chầm lấy anh nhân viên. Có ông khách ngồi chờ bồ nhí trong một lúc thiếu tập trung bị mấy con chuột tha mất thỏi chocolate ngon ông chuẩn bị để tặng cho nàng, tức quá, rượt đập chuột tìm thỏi chocolate và làm đổ cả bàn cà phê của người khác…

Quá nhiều phiền toái vì chuột, khách vắng dần vì chuột, ông chủ quán sau nhiều lần tìm các biện pháp đã quá đuối sức và đang muốn xuôi tay. Có người mách, ông nảy ra ý tưởng treo giải thưởng cho người diệt hết chuột trong quán. Thông báo vừa đưa ra, ngày thứ nhất, có một chàng trai đến.

Giải pháp anh này đưa ra không có gì mới: dùng keo dính chuột. Tuy nhiên có một chi tiết lạ trong giải pháp làm ông chủ chú ý và chấp nhận cho anh thử nghiệm. Đó là nếu chuột mò đến gần bẫy keo dính chuột và tinh ranh phát hiện thì chạy theo để “dí” keo vào người chuột. Giải pháp này cũng bắt được nhiều nhưng so với tốc độ sinh sản của chuột thì không ăn thua gì.

Giải pháp 2 sau đó được một cán bộ về hưu mang tới, gọi nôm na là “dĩ độc trị độc”. Nội dung đại khái: Quán phải đưa thêm vào thực đơn món thịt chuột và làm PR về các món chuột thật nhiều để chúng sợ. Đúng là ban đầu, chuột có sợ thật, nhưng, sau đó các món chuột ngon quá nên họ hàng nhà chuột bị kích thích bởi mùi thơm của các loại gia vị và đâm ra… điếc không sợ súng. Ông cán bộ về hưu thở dài: “Chó má!” , rồi giải thích thêm: Con chó mà ăn được thịt cầy người ta gọi là con … má. Chó hầu như không ăn thịt đồng loại. Chỉ có con nào “chó má” lắm mới dám ăn cầy! Vậy mà cái lũ chuột này, chó má thật!

Trong lúc chủ quán lắc đầu ngao ngán, thế là vô phương đối phó với lũ chuột rồi, thì bỗng có một anh chàng nhà báo tới đặt vấn đề. Tôi sẽ làm cho quán anh hết chuột hoàn toàn nhưng anh phải trao tiền thưởng trước cho tôi. Chủ quán giờ đây không còn dễ tin như trước: Anh cứ làm đi, hết chuột tôi thưởng? Anh định viết báo phê phán chuột à? – Viết báo thì chưa, khi náo thành công hẵng viết, bây giờ anh trao trước cho tôi nửa tiền thưởng cũng được! (nhà báo giảm giá vì thấy khó thuyết phục ông chủ). Sau một lúc đàm phán khá lâu, ông chủ đồng ý trao trước 10% số tiền thưởng nếu anh nhà báo nói ra giải pháp. Nhận tiền xong, anh nhà báo nói nhỏ vào tai chủ quán, gương mặt rất bí hiểm:

+ ĐỐT MẸ CÁI QUÁN NÀY LÀ XONG!

(Cám ơn bạn Phương Ánh, Bưu điện Đồng Nai đã đóng góp ý tưởng cho entry này)

Nhãn:

2 Nhận xét:

Anonymous NGUOI BIEN HOA nói...

Bài này bác Tú muốn nói lên cái gì? Đọc hoài chẳng "lột" được cái tầng nghĩa ẩn dụ nào? Bật mí với!

lúc 22:26 26 tháng 6, 2007  
Anonymous Hai Ha Adelaide nói...

"Chuột" ở đây là chuột hay gì gì nữa hả bác Tú?

lúc 19:15 27 tháng 6, 2007  

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ