Thứ Ba, 21 tháng 8, 2007

MISERLY SWEDISH




NGƯỜI THỤY ĐIỂN KEO KIỆT

Hồi đi học bên Thụy Điển, ngay ngày thứ 2 khi tới đây, chúng tôi phải di chuyển từ Stockholm về Orebro, một thành phố phía Nam, theo lịch. Chiều hôm đó, khi mọi người dọn hành lý ra làm thủ tục trả phòng khách sạn, 3 "thằng" trẻ nhất trong lớp gồm Thanh Lâm (Ban Thời sự VTV), Tiến Dũng (Khoa báo chí - Đại học KHXHNV Hà Nội) và tôi xung phong chuyển vali mọi người ra xe. Đúng giờ, xe chạy, các nhà báo kiêm nhà giáo là Clas Thor và Thomas Kanger lái xe. Đường sá bên đó ngon lắm nên chạy chừng một giờ đồng hồ là đã vượt qua một đoạn hơn 100 km. Bỗng chuông điện thoại của ông thầy đang làm tài xế reng lên. Ông nói gì đó với đầu dây bên kia bằng tiếng Thụy Điển rõ to và giảm ga, dừng xe lại hẳn. Chiếc xe thứ hai trong đoàn cũng dừng theo.

Một lúc sau thì chúng tôi cũng biết chuyện: Có một ông khách người Bỉ vào đăng ký phòng tại khách sạn mà chúng tôi vừa rời khỏi, khi làm thủ tục, ông để chiếc vali ở ngoài sảnh, sau đó chiếc vali biến mất. Khách sạn cho biết rằng từ trưa tới giờ chỉ có đoàn khách Châu Á vừa rời khỏi đây, không có khách nào mới ra vào. Nghi vấn đổ dồn về các nhóm người da vàng mũi tẹt này cũng dễ hiểu. Họ đã tìm mọi cách để biết được số di động của ông thầy Thụy Điển lái xe chở đám học viên này. Và họ cũng tìm ra dù xe chạy hơn một giờ đồng hồ. “Không biết trong đoàn có ai cầm nhầm không?” mọi người nhìn nhau ái ngại. Hai cốp xe được mở ra giữa đường rừng vắng ngắt. Tất cả vali đều được lôi xuống hết. Ông thầy yêu cầu mọi người tự nhận hành lý của mình để có phát hiện ra cái vali vô thừa nhận nào không. Quả đúng là có một chiếc vali màu đỏ không biết của ai.

Lỗi thuộc về 3 đứa tôi. Lỗi vô ý. Khi xung phong chuyển đồ đạc của mọi người từ sảnh khách sạn ra xe, chúng tôi đã vơ luôn cái vali của ông khách người Bỉ vì tưởng đó là vali của một người trong lớp.

Đoạn đường chúng tôi tạm dừng rất ít xe qua lại, hai bên là rừng. Cứ nghĩ đến chuyện phải quay về lại khách sạn chỉ vì một cái vali cầm nhầm – 2 vòng hơn 200 cây số nữa và bắt đầu lại cuộc hành trình thì đến nơi thì sẽ khuya, ai cũng ngao ngán. Thầy Clas Thor đưa ra giải pháp: gọi một chiếc taxi mang giúp vali về khách sạn. Và chúng tôi phải đợi, dù không lâu, taxi tới. Những cú điện thoại về khách sạn và cuộc trao đổi về giá cả với bác taxi cũng nhanh chóng trôi qua (tôi đoán vậy vì họ nói tiếng Thụy Điển). Chúng tôi lại lên đường.

Câu chuyện về chiếc vali bị lạc sau một hồi bình luận, phân tích rồi mọi người cũng quên.

Sáng hôm sau, vào giờ ăn sáng, thầy Thor phát biểu chung với mọi người, đại ý: Hôm qua, tôi phải thuê chiếc taxi chở cái vali về lại khách sạn hết …. krona (đơn vị tiền tệ Thụy Điển). Lỗi “cầm nhầm” giờ không nên đổ cho ai. Cả tôi và anh Thomas cũng có lỗi như nhau. Chia đều số tiền phí tổn ấy. Tôi nhớ tôi phải đóng một số tiền tương đương 250 ngàn của Việt Nam mình hiện nay, như tất cả các thành viên khác.

Xin nói thêm: 2 vị “tài xế” đặc biệt ấy là các nhà giáo, nhà báo nổi tiếng ở Thụy Điển. Họ có thu nhập khá cao. Số tiền taxi ấy không là “cái đinh” gì so với tiền họ thỉnh thoảng mua bia, rượu vang về cho chúng tôi uống những lúc weekend (nói chi đến thu nhập của họ). Nhưng tôi cứ tự hỏi: sao cái vụ taxi cỏn con thế mà họ cũng bắt từng người phải đóng lại, chia rất đều và không lấy dư hay thiếu của ai một cắc?

Nhãn:

6 Nhận xét:

Anonymous free nói...

chia đều như thế rất văn minh

lúc 02:43 24 tháng 8, 2007  
Anonymous Crystalhouse nói...

Nhưng vẫn còn may là ông tài xế "nhà giáo" "làm chứng" cho cái sự "vô ý" kia . May là chưa cầm nhầm phải cái vali trời ơi nào đó có những thứ đại lọai giống như lọai Hiệp Gà đã "dùng" thì "căng" rồi, chả còn cơ hội mà đóng 250 ngàn VND ...

lúc 02:44 24 tháng 8, 2007  
Anonymous duythiện nói...

café Cội Nguồn thường xuyên có khách nước ngoài, một lần vô tình mình thấy một nhóm trả tiền nước mà ngạc nhiên quá chừng: ai uống gì trả nấy, đúng từng đồng một. Có vẻ sòng phẳng quá mức, hoặc theo một số người việt mình, là chi li bần tiện quá! Chơi không đẹp!
Sau đó mình có làm quen một vài đứa, thỉnh thoảng mời một ly nước mà chúng rất cảm động, cám ơn đến hai ba lần, nghĩ mà buồn cười. Dần dần mới hiểu ra, chúng rạch ròi trong mọi sự như thế lại có cái hay: Từ cái nhỏ như ly nước đến cái lớn như trách nhiệm chúng càng rất rạch ròi, không như người việt ta, cái gì cũng xuê xoa, đại khái.

lúc 04:30 24 tháng 8, 2007  
Anonymous Lún Ghẻ nói...

Anh Tu doc cai entry ma cua em di
http://blog.360.yahoo.com/blog-l0Ca5co5br_1j5fY8qnDDQo7p0E2?tag=ucd&l=6&u=8&mx=8&lmt=5

lúc 04:46 24 tháng 8, 2007  
Anonymous Nhím con nói...

Em cũng học ông Thomas Kanger, đại ca ạ.

lúc 20:38 24 tháng 8, 2007  
Anonymous TKO nói...

Á đông khác Tây phương nhiều thứ lắm ạ!

lúc 03:53 25 tháng 8, 2007  

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ